Người ta thường nói: "Khi hoạn nạn mới biết được người ta như nào với mình". Và tối qua nó đã được chứng kiến và trải nghiệm câu nói đó. Và khi cảm nhận được nó, lòng tôi cảm thấy ấm vô cùng, mệt mỏi và khó khăn cũng tan biến hết đi
Từ chiều ngày hôm qua đã có triệu chứng ốm, vẫn cố đi làm nốt việc để hoàn thành công việc đúng thời gian. Rồi khi về, phát hiện ra mình đã đuối sức một phần nào đó, và rồi được chị y tá cho uống thuốc, ăn hoa quả (ấm lòng tập 1), và đặc biệt nhất là những câu hỏi thăm làm con người ta ấm lòng vô cùng, như những người anh người chị ruột thịt hỏi thăm, chứ không phải là "xã giao"
Đêm muộn đến, đó chính là đỉnh điểm của cơn ốm, nó nằm dài, đắp 2-3 cái chăn mà vẫn không hết lạnh, đầu thì hơi đau. Thế rồi anh trong phòng cuống lên, chị y tá chạy sang thăm khám một hồi, cho uống thuốc, đỡ uống từng tý 1. Anh trong phòng thì dặn dò thế này thế kia. Lúc đấy mới ngồi dậy, cố bảo với anh chị là em đỡ rồi để anh chị đỡ phải lo.
Sau trận ốm 1 hôm, được chăm sóc nhiệt tình thì nó cũng khỏe lên kha khá. Sau trận ốm đó, nó nhận được tình thương từ các anh, các chị. Lâu rồi mới cảm nhân được người dưng mà người ta hỏi thăm, chăm sóc, lo lắng cho mình đến thế. Vì thế mới nói là, khi bị bệnh không chỉ chăm sóc về mặt vật chất, mà tinh thần vẫn là cái quan trọng nhất.
Vì thế, sức khỏe nó quan trọng vô cùng, cứ lúc đó là bản thân không hề nghĩ được việc gì, ngoài việc nghĩ là làm sao cho chóng khỏi, làm sao để ăn được. Những cái mong muốn lúc đó nó mãnh liệt và ghê gớm lắm.
Xin gửi lời cảm ơn đến anh chị!!!