Người ta thường nói: “ Dòng thời gian trôi mãi, nhưng con
người và những kỉ niệm còn đó, chỉ khác chút đó là quá khứ và hiện tại thôi”.
Time always run... |
4 năm đại học, lúc đi học thì thấy nó lâu nhưng đến khi kết
thúc rồi cảm nhận nó như một kí ức thoáng qua, nhanh đến nỗi người ta vẫn chưa
kịp mường tượng ra nó là gì nữa? Để khi cảm nhận được thì nó đã mãi xa ta rồi.
Với tôi, khoảng thời gian 4 năm đại là thời gian đáng nhớ và
bản thân tôi thay đổi nhiều nhất. Thay đổi từ suy nghĩ, cách sống và tất nhiên
là cả bạn bè nữa. Đại học cho tôi được học, được biết, được làm quen với xã hội
so với hồi cấp 3 chỉ quẩn quanh nơi phố huyện, xóm làng.
Movinggggggg.... |
Nhớ ngày đầu lên đại học, ấn tượng nhất là con đường ko mưa
mà vẫn ướt nhẹt, nước bẩn bật lên người như áo đốm hoa. Sau này mới biết là người
ta tưới đường cho “sạch” và đỡ bụi J. Ấn tượng thứ 2 là đường
tấp nập xe cộ, kiểu như dân tộc xuống thành thị mà, sang đường sợ lắm, bám víu
xe người khác mới dám qua đường. Rồi bỡ ngỡ khi bước vào phòng trọ người bạn,
bé tý mà tận 4-5 người ở, hơi chạnh lòng đó. Và rồi cũng quen hết cho đến 4
năm, sau 4 năm thì coi như là hơi “ma” với mấy thứ đó rồi.
Hồi năm nhất…
Hồi năm nhất đang ngây thơ đúng nghĩa, chưa hề có chút lo lắng
suy tư gì, cái gọi là tâm lí “xả láng” sau đại học kéo dài thườn thượt, chỉ ăn
với chơi thôi, học cũng ko thích, cái thời đó bạn bè rủ đâu thì đi. Nhớ có lần
chúng nó cứ rầm rộ kể chuyện cho nhau nghe là tau có tạo tài khoản face, up ảnh
lên, vẫn chưa biết đấy là cái gì. Nhìn các bạn đại học tới lớp nói chuyện với
nhau rôm lắm. Nhưng nó thì là người dân miền trung, giọng nói khó nghe nên hạn
chế nói, có nói thì mãi người ta mới hiểu. Kiểu năm nhất nghe các anh chị đi
trước bảo, lên đại học học sướng lắm, mấy môn lí thuyết được giở xả láng, ai ngờ
VCU nó khác lắm. Không bao giờ được ho he cho dù là môn Triết kinh điển, hay tư
tưởng HCM và đường lối. Thế là em nó ngây thơ nghe theo, môn thi đầu tiên là
Triết 1, vào 5 phút đầu, giở tài liệu hiên ngang và ra khỏi phòng trong anh
dũng sau 10p làm bài. Hồi đó về cũng buồn và chán lắm, vì lần đầu tiên trong đời
dùng tài liệu và bị bắt (do hồi cấp 3 ngoan quá) J. Kì 1 năm nhất may mắn
được một “lũ” điên rủ đi chơi, và chơi với nhau đến tận bây giờ, và thêm 1 nhóm
“đồng hương” miền Trung nữa, rủ đi làm “Tình…. Nguyện”. Nơi đầu tiên đưa mình tới
con đường chính là “Hand in Hand”. Hồi đầu mơi vào, lạc lỏng lắm (Chắc lần tham
gia các tổ chức nào cũng vậy). Nhưng đó cũng là nơi tôi có nhiều bạn, nhiều anh
chị thân thiết, giúp đỡ, bên tôi cho đến tận bây giờ. Tiếc là thời gian hoạt động
của CLB ko lâu, vì lí do các anh chị đã ra trường, còn các em thì còn quá ngây
thơ, bé dại. Nhưng em cũng cảm ơn HIH nhiều lắm ạ.
Học kì 1 trôi qua, học kì 2 như là một cú sốc nghiệt ngã cho
cuộc sống. Nhưng cảm ơn cú sốc đó đã làm tôi mạnh mẽ và cẩn thận hơn với cuộc sống.
Thời điểm đó là thời kì đen tối trong cuộc đời tôi, bị khách lừa tiền, điểm học
trên trường ko nổi 2.0. Nhưng vẫn may mắn thay là thời kì đó mình học quân sự ở
Xuân Hòa và có một cuộc sống yên bình với những người bạn bè, người đồng chí.
Hồi năm hai…
Năm 2 trôi đi bình lặng và nhẹ nhàng lắm. Nhưng năm 2 lại là
lần đầu mình có được mối tình đại học J. Và cũng là năm quyết
tâm học hành nghiêm chỉnh, nhưng cũng chưa có gì lắm. Không nhớ năm 2 mình đã
làm gì, hoạt động cái gì nữa. À quên, có tham gia coach ở Langmaster, cũng vui
nhưng không có gì ấn tượng nhiều. Rồi làm Telesales ở Topica, được 1 tháng hay
sao á. Nhận lương sau 1 tháng làm việc mà về ứa nước mắt, con số chính xác là
198.000 VNĐ. Ôi, sao chua chát J
Hồi năm ba…
Năm 3 chính xác là cái năm bản thân chuyển mình ghê gớm và
có nhiều cái khác biệt. Năm 3 là năm của hoạt động xã hội, của tình nguyện và của
mọi thứ.
Asia-Pacific Disability Forum |
Dành thời gian năm 3 để làm tình nguyện, dâng hiến cho các
hoạt động xã hội, các sự kiện và cả học tập.
Mở màn các hoạt động xã hội là được tham gia Elite Edu. Vào
đây mình quen rất nhiều bạn, anh chị thực sự rất giỏi, họ có tư duy rất thoáng
và thực sự quan tâm lẫn nhau. Vào Elite mình học hỏi được rất nhiều và học được
một số phong cách làm việc chuyên nghiệp, có kế hoạch và hiệu quả. Nếu các bạn
có cơ hội và đam mê, hãy vào Elite, hình như 1 năm tuyển 1 lần. Hồi đó máu me lắm,
cứ đào tạo như là trại huấn luyện chuyên nghiệp. Tới phải đóng thùng, quần vải,
áo trắng xơ vin, giày đen. Đi đúng giờ. Tuần cuối cùng thì 5h sáng tới tập thể
dục, đọc sách, có nhiều bạn còn được học võ. Tối đến thì có các hoạt động chia
sẻ, thuyết trình, nâng cao kĩ năng…
So you think you can dance show |
Còn có các dự án, hoạt động nhỏ để cùng tham gia. Nói thật
nơi đây chính là một nơi tuyệt vời.
Xong Elite thì quay về hoạt động ở khoa. Nhớ nhất vẫn là vụ
“Hướng về miền Trung”. Hồi đó có con xe đạp cọc cạch, vậy mà đạp lên trường suốt,
1 ngày ko biết mấy dạo. Ctrinh đợt 2 nó dã man lắm, một tuần với cái đội trâu
bò, chạy đi lấy quần áo, mì tôm, đồ quyên góp, và số tiền quyên góp được chính
xác trong 5 ngày là hơn 24 triệu. Đợt đó 2 lần vào miền Trung làm tình nguyện,
phát gạo và quần áo cho người dân vùng lũ, đi cùng bạn bè, anh chị cùng chí hướng
nên vui lắm.
City tour with IVs in VPV |
Xong thì chạy Prom cho K46 và hì hục ôn thi. Lần đầu mình có
học bổng đại học và cũng là lần cuối.
Và rồi, cuối năm 3, cuộc đời đưa đẩy vào VPV. Thời gian đó
còn đi tìm việc ở Expertrans nữa. Nên mình không có mùa hè nữa. Giờ ngồi nghĩ lại.
Nếu đợt đó mình bỏ hết mọi việc về quê nghỉ hè thì sao? Và tôi thấy mình quyết
định khá đúng. May thời gian đó cũng có mấy thằng bạn ở lại chiến cùng, hình
như có học thêm tiếng anh cùng, chứ không một mình thì buồn mà chết.
It is the first time to wear "Ao Dai" - VN-Korea Exchange |
Và rồi cũng đến năm tư…
Cái năm mà nó đánh dấu sự chuyển giao của cuộc đời, xong nó
là bước sang ngã rẻ mới. Năm 4 dành toàn thời gian hoạt động ở VPV. Vào đây,
mình quen được nhiều người, nhiều khi người ta tốt đến mức mà mình không thể tưởng
tượng được. Sao con người VPV có tấm lòng chân thành và nhiệt tình thế chứ, hiếm
có nơi nào được như nơi đây. Vào đây hoạt động mấy ctr cùng mn, phải học hỏi
nhiều lắm. Sau mỗi chương trình là mỗi cảm xúc, mỗi kỉ niệm, mỗi câu chuyện
khác nhau. Sau mỗi hành trình là những cảm xúc đan xen nhau. Vui có, buồn có, bực
tức có, mệt mỏi có. Nhưng rồi, sau mỗi chương trình, những lời động viên cho
nhau xóa tan đi hết.
Prom "Reply 2010" |
Vào đây, bạn được làm tình nguyện, bạn được giao lưu với bạn
bè trên thế giới, bạn được tự mình vùng vẫy, bạn tìm được tình duyên, bạn tìm
được những người anh, người em, người bạn sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ bạn, cho
bạn những lời khuyên chân thành nhất. Bởi vì, vào đây mọi người xem nhau như một
gia đình, cùng nhau sống với mái nhà mang số hiệu “VPV Club”. Cái ngôi nhà đó
khiến con người ta ngỡ ngàng, không nỡ từ bỏ, vì khi từ bỏ nó. Nhớ nhung sẽ làm
cho con người ta cảm thấy vấn vương rồi có gì đó chua xót.
Năm 4 nó qua đi nhanh lắm, mới vèo cái mà tuần trước đã tốt
nghiệp và kết thúc thực sự quãng đời sinh viên rồi đấy.
Graduted capture |
Mới hôm nào…
Đi học mong cho tới giờ về, ngồi vào lớp chờ thời gian ra
chơi…
Có những lúc tối hôm trước mãi thức khuya chat chit cùng bạn
bè quá mà sáng hôm sau len lớp tranh thủ ngủ trong giờ.
Có đôi khi lũ bạn học xong, tư dưng đâu ra, lôi nhau đi ăn,
đi chơi rồi đi hát cùng nhau, chụp ảnh như bọn dở hơi, điên cuồng rồi ngớ người
ra
Có đôi khi cả đội tình nguyện sau khi hoàn thành nhiệm vụ, rủ
nhau đi ăn bát bún cá, đĩa bún đậu mắm tôm. Nhiều lúc ngồi uống trà đá còn bàn
chuyện chính trị, chuyện xã hội, sâu bít @@. Nhưng như thế nó mới bình dị, dễ
nói chuyện
Có những lần, tự dưng hứng lên rủ nhau đi dạo phố phường Hà
Nội, ra công viên soi đôi, hóng gió, rồi đi ăn kem bờ hồ, uống trà chanh nhà Thờ.
Ăn ốc nóng, luộc xào, nem chua, nem rán.
Có những lần cùng nhau đi tình nguyện những tĩnh xa, hát hò,
tâm sự, nhảy múa cùng nhau, những luc đó mới quý cuộc sống biết nhường nào.
Có đôi lần điên dại, trời rét căm căm, rủ nhau đạp xe ra bờ
hồ “hóng” gió, rồi phóng về như điên như dai vì sợ phòng bị đóng cửa
Những lúc đến mùa thi, học cùng nhau, trao đổi bài, hỏi han
nhau . Những lúc đó chỉ khổ những thằng học giỏi.
Để giờ đây, không còn được..
Gọi điện cho nhau, làm nhặng lên nhờ điểm danh, hay khi nghi
học hỏi hôm nay thầy cô có điểm danh không?
Không còn được thưởng thức bún đậu bún cá sau trường nữa.
Không còn được nhìn cảnh hạ chuyển thu, lá vàng rơi lả lơi
cùng cơn gió
Không còn được vi vu HN, dạo quanh hồ Tây, vòng hết bờ Hồ
khi thấy mệt mỏi
Không còn rủ nhau đi ăn chè, nem chua sau mỗi giờ học…
Không còn được thỏa thích đi làm tình nguyện như hồi làm
sinh viên.
Và còn nhiều cái không còn nữa rồi.
Một cái kết khá ư là hỗ độn, 4 năm cứ cố gắng và sống điên dại
cho tuổi trẻ. Nhiều khi nghĩ cũng chạnh lòng vì một chút thất bại nhỏ, nhưng đó
cũng chỉ là một phần nhỏ của cuộc sống thôi.
Catherine and me in Max Coffee in rainy day |
Có một đoạn thư của 1 người bạn Mỹ gửi cho mình, tạm dịch thế
này “Lời chia tay không phải là kết thúc tất cả. Nó mở ra một con đường mới. Bởi
vì, con đường này khép lại thì con đường kia mở ra những chân trời mới, hạnh
phúc và cơ hội mới. Vì thế, đừng bao giờ buồn vì nó bởi vì bạn đang đi tới những
niềm hạnh phúc khác trong tương lai”.
Vì thế mà tự nhắc nhở bản thân rằng, chia tay 4 năm đại học
thì đó là những kỉ niệm đáng quý và đáng trân trong. Vì phía trước còn nhiều điều
đang chờ đón chúng ta nữa. Nhiều thử thách đang gọi mời. Vì thế, hãy lấy 4 năm
đó, biến những mơ ước, hoài bão dần dần thành hiện thực và hành động vì tương
lai.
Tôi sẽ mãi ghi nhớ và nhớ nhất những tháng ngày sinh viên
đó, tháng ngày sinh viên của tôi quá đẹp và không có gì tiếc nuối. Chỉ đáng
trách một điều là thời gian nó trôi quá nhanh và khiến ta bàng hoàng trước hiện
thực đó.
N3 - My lovely class |
Đã nhiều lần tôi tự ước mình vẫn mãi là trẻ con, cứ vô tư,
vô lo, vô nghĩ. Nhưng mà rồi nhận ra, ai ai cũng phải trưởng thành và vươn ra
biển lớn. Vì thế, hãy suy nghĩ trưởng thành và vươn ra biển cả nhé.
N - VCU - flyinggggg |
No comments:
Post a Comment