Cuối cùng thì hành trình đến với Ba Lan cũng đã kết thúc sau chuyến đi kéo dài hơn 30hr để có mặt tại chỗ ở - Ngôi nhà EFM. Hành trình lần này được Hãng hàng không Quatar Airline vận chuyển một cách em đẹp, transit đúng giờ và thoải mái, hành lí không mất, cách phục vụ nhiệt tình và chuyên nghiệp (20s dành cho quảng cáo). Nhưng dịch vụ thực sự chuyên nghiệp thật - ai đi nước ngoài xa thì nên chọn hãng bay này, vì mình thấy, tiếp viên phục vụ nhiệt tình và thời gian đáp và bay khá là đúng giờ.
Chuyến bay đến Vác Sa Va không có vấn đề gì vì hãng bay quá tốt rồi, nhưng điều đáng nói ở đây là khi đến tận mảnh đất Ba Lan, không biết làm sao để đến được điểm đến, bởi vì mình chưa có bao giờ liên hệ với ai cả, chỉ nhận được địa chỉ và điểm dừng cần đến. Sang đây lạ lắm, bus và tàu không phải như bên mình, qua mua vé là đi được. Ở sân bay, hệ thống vé tự động và bạn phải mua qua máy. Mà có bao giờ mua đâu, còn điểm hướng dẫn đang nghỉ lễ nên nghỉ không phục vụ, 2 đứa 2 vali to đùng vác đi vác lại mấy vòng để hỏi nhưng bất lực, người thì đang mệt rã rời sau hành trình 20hr bay.
|
Hình ảnh đầu tiên về Ba Lan - Trên chuyến tàu |
Rồi không biết mình chọn tuyến nào để đi, vì điểm đến được cho lại không có trong list của họ cho mình, thế rồi 2 đứa cứ vào mạng mò đường, may mà cái Phương nó nhanh nhẹn nên chọn điểm đến gần đó nhất rồi hỏi điểm tàu tiếp. Sau ba chặng, đầu tiên qua Warsawa Central (sang đây để tìm điểm tiếp). Sau đó, xem địa điểm để đến Wrolaw, 2 đứa nhận ra là nhìn nhầm chiều, nên đành phải chờ gần 3hr để đi chuyến tiếp theo. Lên trên tàu, hỏi thì mới phát hiện ra vé mình mua chỉ được đi trong thủ đô Warsawa thôi, nên lúc đó 2 đứa cuống lắm, may bên này còn có dịch vụ mua vé tại chỗ, nên mua trên tàu rồi đến được Wrolaw, trên chuyến tàu định mệnh này gặp được 3 cu 95, độ cute và tốt bụng thì phải nói là hiếm có.
|
Bánh đặc sản Ba Lan (theo lời 3 cu) |
Trên chuyến tàu này xảy ra 1 vụ "giao lưu văn hóa" giữa Việt Nam và Ba Lan :). Sau một hồi tỉ tê nói chuyện, thì 3 cu dẫn 2 đứa đi mua vé tàu đi tiếp, nhưng trước khi đi, mời 2 đứa ăn món bánh gì không nhớ tên (đặc sản của Ba Lan). Rồi cho nhau những cái ôm ấm áp để chia tay nhau (ấn tượng đầu tiên về con người Ba Lan quá ư là hoàn hảo, quá thân thiện và tốt bụng). Điểm nổi bật ở họ là giúp đỡ 1 cách nhiệt tình, đa số ai cũng biết Tiếng Anh, cảm thấy vui quá, vì mình dễ dàng hỏi han và giao tiếp.
|
3 cu cute và chúng tôi |
Chuyến tàu tiếp theo đến Drugologe Droj, trên tàu có nhiều toa, tự nhiên 2 đứa lại chui vào 1 định mệnh tiếp theo, định mệnh lần này là giữa ICYE Việt Nam và ICYE Đức, gặp được cô này 40 tuổi, làm việc cho ICYE Đức, 2 tiếng đầu ngồi im lặng, không hề có sợi dây kết nối nào. Nhưng rồi khi hỏi đường, tự dưng lại có những câu hỏi han qua lại kiểu xã giao, rồi tự nhiên không biết hints nào mà dẫn tới cuộc nói chuyện thành 1 sợi dây cột cùng nhau. Thì ra, giữa cả 3 (Mình ,Phương và cô ấy) có chung một chí hướng, kể cho nhau nghe các công việc trước đây, công việc làm ở tổ chức, rồi hỏi han nhau, tự dưng ai nấy cũng hét rồ lên như kiểu tìm được nhau sau bao ngày ngóng trông chờ đợi, để chờ đến ngày cảm xúc bục phát nữa thôi. Như kiểu quen nhau từ trước, rồi khi chia tay nói những lời bịn rịn, cho nhau những cái ôm ấm áp, vẫy những ngón tay lưu luyến. Xuống tàu vẫn ngồi tiêc vì sao không hỏi han nhau sớm hơn, để biết nhau lâu hơn, nói chuyện nhiều hơn thì hay hơn biết bao? Nhưng như thế cũng gọi là may mắn và định mệnh không vụt bay rồi. May mắn thay, ông cụ nhìn vô cùng đẹp lão và phúc hậu, ông không biết Tiếng Anh, nhưng đưa cuốn sổ ra chỉ địa chỉ thì ra nhà ông ngay ở gần đấy, lúc đấy 2 đứa nhìn nhau và thì thầm "Do mình ăn ở tốt đó mi". Thế là được dẫn tới tận khách sạn luôn, chứ nếu mà 2 đứa thì không dám đi qua 1 khu rừng âm u, tối tăm thế đâu.
Đáp đến địa điểm an toàn và thành công, về tới nhà thì gặp được các anh chị rất tốt, nói chuyện thân mật, chỉ dẫn cho chi tiết, nhắc nhở nhau và trở nên nói chuyện với nhau một cách dễ dàng. Đêm đó gần giao thừa, kéo giường lại gần nhau, bật 1 bộ phim không nhớ tên, quấn chân cùng và rồi cùng nhau xem. Vì mệt quá, nên đang xem phim mình ngủ lúc nào không biết, chỉ nhớ lúc gần đến giao thừa mọi người gọi dậy, nghe thấy tiếng pháo hoa và nâng ly rượu vang cùng nhau "Happy new year" thôi. Đó là cách để kết thúc 1 ngày đặc biệt và dài, vì thế mới có câu "Lúc khó khăn và bối rối nhất, ta mới nhận ra điều đặc biệt).
|
Trên đường ra bắt tàu |
Sáng hôm sau - Ngày đầu tiên của năm 2016 ở Ba Lan bắt đầu tuyết dày đặc, được bác Coordinator ở đây dẫn tới ăn sáng và giới thiệu khách sạn - nơi diễn ra dự án chính, dắt đi dạo quanh khu, ngắm tuyết, chụp ảnh và sau đó quay trở về. Lần đầu ngắm tuyết thực sự rất thú vị và tuyệt vời, thực sự là cảnh đẹp muốn hốt hết về Việt Nam ngay. Ba Lan có cái gì đó tiềm ẩn, cổ kính và đẹp lắm, đẹp một cách thầm lặng, mộc mạc chứ không phải kiểu sôi động và mãnh liệt như những nơi khác.
|
một góc Ba Lan |
Sang đây 3 ngày, nhưng do thời tiết khác, thay đổi nên có hơi ốm tý, nhưng hiện giờ đang viết thì đỡ hơn nhiều rồi, hi vọng thơi gian tới sẽ có nhiều "định mệnh" xảy ra như thế này và có nhiều chuyện thú vị xảy ra hơn nữa. Có nhiều lúc nghĩ rằng, nếu mình không chịu hi sinh thì khó có thể được cảm nhận và trải qua những cảm xúc như thế này được
No comments:
Post a Comment